Tuổi già không còn là thời kỳ yên bình như nhiều người từng nghĩ. Đối với vợ chồng bà Tiêu Hạ, 66 tuổi, quyết định rời quê hương để đến thành phố sống gần con trai duy nhất đã mang đến nhiều thách thức và áp lực mà họ chưa từng dự tính.

Trước khi nghỉ hưu, cuộc sống của họ ở quê diễn ra êm đềm và thoải mái. Tổng thu nhập hàng tháng của vợ chồng bà Tiêu Hạ lên đến hơn 4.000 NDT (khoảng 14,6 triệu đồng), một mức thu nhập khá cao để chi tiêu ở quê hương. Tuy nhiên, sau khi nghỉ hưu, bà cảm thấy nhà ở quê không còn phù hợp và muốn sống gần con cháu để có thể tận hưởng thời gian bên cạnh gia đình.
Con trai của bà đã rao bán một căn nhà đối diện nhà của họ và họ đã quyết định bán nhà ở quê để mua căn hộ gần con trai. Họ còn nhờ con trai giúp đỡ tài chính để có thể sở hữu căn hộ này. Ban đầu, bà rất vui khi được sống gần con cháu, có thể giúp đỡ gia đình con trai và tận hiệu không khí gia đình ấm áp.
Tuy nhiên, dần dần, mọi thứ đã thay đổi. Các con bắt đầu nhờ bà giúp đỡ nhiều việc, từ mua sắm đến chăm sóc cháu. Con dâu đôi khi còn nhờ bà mang tài liệu đến công ty. Số tiền lương hưu của họ không còn đủ để chi tiêu. Mỗi tháng, họ phải trả 2.000 NDT tiền nợ nhà và chi phí sinh hoạt ở thành phố cao hơn nhiều so với ở quê.
Bà đã cố gắng chia sẻ gánh nặng với con cái, nhưng điều đó không còn như ý muốn. Khi bà đề cập đến việc chia sẻ chi phí ăn uống, con trai phản ứng tiêu cực. Từ đó, mối quan hệ giữa bà và con trai, con dâu trở nên căng thẳng và có nhiều tranh cãi vụn vặt.
Bà đã nhận ra một bài học đắt giá về việc giữ một khoảng cách vừa đủ với con cái để có thể tận hưởng tuổi già an yên. Nếu bà không bán nhà ở quê, có lẽ vợ chồng bà vẫn có thể sống thoải mái và tự do. Giờ đây, bà hy vọng có thể tìm lại không gian riêng và tự do trong cuộc sống.