Hà Nội, thành phố ngàn năm văn hiến, không chỉ nổi tiếng với những di tích lịch sử và văn hóa phong phú mà còn được thiên nhiên ưu ái với bốn mùa như bốn bản tình ca dịu dàng. Hoa không chỉ làm nên vẻ đẹp của phố phường mà còn trở thành biểu tượng của sự thanh lịch, nền nã như chính những người đang sống nơi đây.

Mỗi tháng, Hà Nội lại có một loài hoa đặc trưng, mỗi mùa một sắc hương. Từ tháng Giêng với đào, hoa ban, đến tháng Năm với phượng vĩ, sen hồng, và tiếp đến tháng Tám với hoa xoan, tháng Chín với hoa sữa… Mỗi loài hoa lại mang đến một vẻ đẹp riêng, một câu chuyện riêng về thành phố này. Hà Nội của hoa, của ký ức, của những vòng xe đạp rong ruổi khắp phố phường, chở đầy hoa qua từng ngõ nhỏ.

Những gánh hàng hoa mộc mạc, không rực rỡ, không giấy gói, chẳng nơ hồng, nhưng chính sự đơn sơ ấy lại mang đến một vẻ đẹp rất đỗi bình dị, một nét duyên riêng chẳng nơi nào có được. Người Hà Nội yêu hoa, chờ hoa, chờ những chiếc xe rong ruổi chở đầy những bông hoa không phải để mua một bó thật đẹp, mà để mang về một nhành nhỏ cắm vào chiếc bình sứ cũ, hay để tặng nhau một lời chào tháng mới, một niềm vui lặng lẽ đầu ngày.

Mùa sen ở Hà Nội thường chỉ kéo dài từ cuối tháng Năm đến đầu tháng Chín. Ngắn ngủi, mong manh, nhưng đủ để mỗi mùa đến lại khiến lòng người xao xuyến. Hoa sen không rực rỡ, không phô trương, nhưng có một vẻ đẹp rất đỗi nền nã, sâu lắng. Sen mọc từ bùn nhưng không vướng mùi bùn. Lá xanh, thân trắng, hoa hồng, hương sen nhẹ dịu mà tinh khôi, chẳng quyến rũ ong bướm, chẳng mời gọi phù hoa.

Có gì đó rất kiệm lời, rất sâu sắc, như những người Hà Nội cũ – trầm lặng mà không lạnh lùng, giản dị mà không tầm thường. Hiện người nông dân đã áp dụng khoa học kỹ thuật để ươm trồng và phát triển hoa, từ đó đem lại hiệu quả kinh tế cao. Tại vùng An Phú, xã Mỹ Đức, một cánh đồng sen gần 200 héc-ta trải dài bát ngát. Gió thổi qua, hương sen thoảng nhẹ, tiếng lá sen xào xạc như lời thì thầm của đất trời.

Giữa dòng chảy của Hà Nội hiện đại, những mùa sen vẫn âm thầm nở. Không chỉ để làm đẹp cho phố, làm dịu lòng người, mà còn để nhắc nhớ ta rằng: Vẻ đẹp đích thực không nằm ở sự rực rỡ, mà ở sự tĩnh lặng đủ sức soi sáng một vùng đất, một con người, một cách sống.

Hà Nội đặc biệt vì có những điều rất nhỏ, rất đỗi bình dị, nhưng khiến người ta nhớ mãi. Như một chiều mùa thu thơm mùi hoa sữa, một sáng sớm mùa đông cúc họa mi trắng tinh khôi nằm yên trên vành xe đạp. Hay một trưa hè, lặng lẽ ngồi dưới tán cây xà cừ rì rào lá, nghe nắng rơi lấp lánh trên phố.

Cây xanh ở Hà Nội sống cùng ký ức của phố, sống cùng nếp sống người dân. Có những con đường không thể gọi tên mà thiếu loài cây đi cùng nó, như Phan Đình Phùng với sấu, Trần Duy Hưng với hoa bằng lăng tím, hay đường Cienco rợp bóng bàng lá nhỏ.

Hà Nội không phô trương, nhưng đủ khiến một người xa lạ cũng phải dừng lại, lắng nghe, và thấy lòng mình mềm ra trước một cánh hoa vừa rơi xuống phố.
