Ngày 4/11/1979, một sự kiện lịch sử đã diễn ra tại Tehran, Iran khi hàng trăm sinh viên Iran đã tấn công Đại sứ quán Mỹ, bắt giữ 66 người Mỹ làm con tin. Sự kiện này kéo dài trong 444 ngày đã gây ra một cuộc khủng hoảng ngoại giao nghiêm trọng giữa Mỹ và Iran.

Một trong những con tin là Barry Rosen, tùy viên báo chí của Đại sứ quán Mỹ tại Tehran. Ông đã trải qua những giờ phút đầy căng thẳng và sợ hãi khi bị bắt giữ, đánh đập và ném vào tường, tin rằng mình sẽ bị hành quyết. Tuy nhiên, trong suốt thời gian bị giam cầm, Rosen vẫn giữ được tinh thần và hy vọng.
Cuộc khủng hoảng con tin này bắt nguồn từ việc Tổng thống Jimmy Carter cho phép Quốc vương Iran mới bị lật đổ, Shah Mohammad Reza Pahlavi, nhập cảnh Mỹ để điều trị ung thư. Điều này đã khiến những người tham gia cuộc cách mạng Hồi giáo ở Iran tức giận và dẫn đến việc tấn công Đại sứ quán Mỹ.
Trong thời gian bị giam cầm, các con tin phải chịu đựng những đòn tâm lý khủng khiếp. Họ bị giam trong các căn phòng nhỏ, không được phép nói chuyện với nhau. Những người bắt cóc thường đánh thức họ giữa đêm, đặt súng không đạn vào đầu họ và bóp cò.
Tuy nhiên, trong số những người bị giam cầm, có một tia sáng hy vọng. Khi vợ của Barry Rosen, Barbara, gặp Tổng thống Carter và cho ông xem những bức ảnh con cái, ông Carter đã cất bức ảnh vào túi áo vest. Một bức ảnh gia đình được gửi đến cũng trở thành nguồn sức mạnh tinh thần cho Rosen.
Cuối cùng, vào ngày 20/1/1981, các con tin được thả theo Hiệp định Algiers. Khoảnh khắc họ được tự do đã được ghi lại một cách cảm động.
Sau khi được thả, các con tin đã trải qua một quá trình chữa lành vết thương tâm lý. Barry Rosen và vợ cùng nhau viết cuốn sách ‘The Destined Hour’ để chia sẻ tác động của cuộc khủng hoảng lên gia đình.
Điều đáng chú ý nhất là thái độ của các nạn nhân đối với Iran và người Iran sau những trải nghiệm kinh hoàng. Barry Rosen thể hiện sự khoan dung đáng kinh ngạc khi nói rằng ông vẫn giữ được cảm giác về Iran tách bạch với cuộc cách mạng.
Iran tuyên bố đại sứ quán Mỹ là ‘tổ gián điệp’ và các sinh viên bắt giữ nhân viên ngoại giao không phải như nhân viên ngoại giao mà như ‘đại diện của chính phủ Mỹ’ tham gia vào các hoạt động chống Iran. Tuy nhiên, một số thủ lĩnh sinh viên năm đó nay có quan điểm khác, kêu gọi không để quá khứ giam cầm tương lai.
Thông tin về sự kiện này có thể được tìm thấy tại NPR và các nguồn tin khác.