Một trường hợp đoàn tụ kỳ lạ và đầy cảm động đã xảy ra tại Trung Quốc khi một người cha tìm thấy con gái mình sau 22 năm mất tích. Ông Lương Thiệu Ba, sống tại huyện Nghi Dương, thành phố Lạc Dương, tỉnh Hà Nam, đã trải qua một cuộc hành trình tìm kiếm con gái không mệt mỏi sau khi cô bé Lương Thiến biến mất vào năm 1992.
Vào thời điểm đó, vợ ông là người hiền thục, đảm đang, và cô con gái nhỏ sắp tròn 3 tuổi là ánh sáng của cả nhà. Tuy nhiên, vào một chiều ngày 5/5/1992, khi vợ ông về thăm nhà mẹ đẻ, ông ở nhà sửa quạt máy thì con gái ông đã biến mất. Dù ông đã tìm kiếm khắp nơi, hỏi han hàng xóm, nhưng không ai biết cô bé đi đâu. Gia đình ông đã trình báo cảnh sát và lệnh truy tìm được phát qua loa phát thanh, truyền hình địa phương suốt 3 ngày.
Tuy nhiên, do không có camera giám sát và manh mối ít ỏi, cô bé như bốc hơi khỏi trần gian. Từ đó, gia đình ông Lương rơi vào khủng hoảng, tình yêu hóa thành trách móc, đau khổ. Ông Lương tự dằn vặt vì để con một mình, còn vợ ông rơi vào trầm cảm, hạnh phúc gia đình cũng vỡ vụn.
Ông Lương đã bỏ việc, dồn hết tâm sức để tìm con. Hai vợ chồng ôm ảnh con đi khắp Hà Nam, mỗi khi nghe tin đâu đó có gia đình nhận nuôi trẻ nhỏ, họ lại tức tốc tìm đến. Bao lần hy vọng, bấy nhiêu lần thất vọng, họ dần khánh kiệt, phải làm thuê đủ nghề để sống và tiếp tục hành trình tìm kiếm.
Năm 2012, ông Lương đăng ký thông tin con gái lên trang tìm trẻ lạc, ghi rõ đặc điểm và hoàn cảnh mất tích. Một năm sau, Bộ Công an Trung Quốc lập kho dữ liệu chống buôn người, ông bà lập tức nộp mẫu ADN, nuôi hy vọng mong manh.
Đến tháng 12/2014, phép màu xuất hiện, một tình nguyện viên gọi đến báo tin, tại huyện Trung Mưu (Hà Nam), có một cô gái tên Bồi Lệ rất giống Lương Thiến. Xét nghiệm ADN cho thấy Bồi Lệ chính là con gái ông Lương. Trong chương trình truyền hình tìm người thân thất lạc, khi người dẫn chương trình công bố kết quả, ông Lương gần như ngã quỵ vì xúc động.
Cả nhà vỡ òa trong nước mắt đoàn tụ sau 22 năm ly biệt. Tuy nhiên, khi cảnh sát đến gặp gia đình nuôi dưỡng cô để điều tra, hóa ra cha nuôi của Bồi Lệ từng là đồng nghiệp cũ, làm chung mỏ than với ông Lương. Mẹ nuôi khai rằng, năm đó trên đường đi chợ, bà thấy cô bé khóc giữa trời mưa, không biết nhà ở đâu nên đưa về nuôi.
Ban đầu, họ đi tìm gia đình thật để trả nhưng không tìm được nên giữ lại. Ông Lương nghi ngờ, cho rằng nếu bố mẹ nuôi cô bé không biết việc ông tìm con khắp nơi vào thời điểm đó, làm sao họ lại không biết. Hơn nữa, hàng xóm năm xưa từng nói thấy một phụ nữ ngoài 20 tuổi, cỡ tuổi của người mẹ nuôi vào năm đó, đã đưa con gái ông đi.
Dẫu ông Lương nghi ngờ nhưng thời gian đã quá lâu nên không còn chứng cứ cụ thể. Quan trọng hơn, Lương Thiến, giờ là Bồi Lệ, không muốn truy cứu. Cô cho rằng gia đình nuôi cũng có công nuôi dưỡng, không muốn hai bên tổn thương thêm.
Ông bà Lương đành chấp nhận, miễn con gái trở về bình an là đủ. Câu chuyện của họ là hình ảnh thu nhỏ của hàng nghìn gia đình có con bị bắt cóc và những tháng năm mất mát, vật vã đi tìm, hy vọng nhỏ nhoi về một ngày đoàn tụ.