Cơn ác mộng của phản bội và nỗi sợ không thể chối từ
Tôi vẫn nhớ như ngày hôm qua, cảm giác khi mới quen anh trong những năm tháng sinh viên. Chúng tôi đã gắn bó bên nhau từ năm nhất đại học, yêu nhau được 2 năm thì anh nhận được học bổng du học. Ngay khi anh chuẩn bị rời đi, người đầu tiên anh báo tin là tôi. Những tháng ngày sau đó, dù ở hai nơi khác nhau, chúng tôi vẫn duy trì liên lạc qua skype, và anh luôn cố gắng cho tôi thấy rằng anh đang nỗ lực cho tương lai của hai đứa.
Thời gian đó cũng là khoảng thời gian tôi gặp nhiều khủng hoảng nghiêm trọng: bị lừa tiền, rớt môn học, mất trộm, bị bệnh nặng phải nhập viện điều trị. Ngày tôi dọn ra khỏi ký túc xá, một mình tôi dọn đồ, gọi xe, bưng bê sắp xếp, anh luôn ở bên cạnh tôi qua điện thoại. Những khi đi ăn cùng bạn bè, nhìn chúng bạn có đôi đút cho nhau ăn, mắt tôi nhòe đi, nhưng anh luôn cố gắng động viên tôi.
Sau 3 năm, anh quay về, tôi cứ nghĩ sẽ có một kết thúc viên mãn. Chúng tôi ra trường, đi làm, kinh tế khó khăn, cộng thêm đã xa nhau khá lâu, nên chúng tôi dọn về một nhà. Thời gian đầu, anh chở tôi đi chợ, phụ tôi giặt đồ, thấy tôi vào bếp là xung phong nhặt rau. Nhưng những việc ấy vơi dần theo thời gian, anh bắt đầu thấy chán.
Khi anh xin được vào công ty lớn với mức lương gần hai chục triệu đồng, tôi vẫn loay hoay với đồng lương 5-7 triệu đồng, còn lo cho em trai học đại học. Nhưng điều tôi không thể chấp nhận được là khi anh bắt đầu chê cơm tôi nấu và mang đồ ăn của người khác về nhà, thản nhiên ăn trước mặt tôi. Rồi anh bắt đầu qua lại với người phụ nữ khác, và gia đình anh cũng có phản ứng không tốt với tôi.
Chính vì những điều đó, tôi đã viết status trên mạng xã hội, chia sẻ về một câu chuyện bị phản bội. Nhưng gia đình anh lại gọi tôi sang hỏi chuyện và sỉ nhục tôi. Còn anh, sau khi biết tôi nhập viện vì bỏ thai, đã đến bên cạnh tôi và xin lỗi.
Đến nay, chúng tôi vẫn qua lại, nhưng vết thương cũ vẫn còn đó. Tôi biết anh còn thương mình, nhưng thỉnh thoảng tôi cũng biết anh vẫn ‘ngắt hoa bẻ nụ’ ở đâu đấy bên ngoài. Tôi không thể yêu thương gia đình họ như ban đầu, cũng không tin tưởng anh như hồi xưa.
Giờ đây, khi gần 30 tuổi, tôi hoang mang và không biết làm thế nào. Tôi vừa không nỡ rời xa anh, lại cũng muốn được như bạn bè, làm mẹ, được an nhiên trong mái ấm gia đình. Nhưng tôi lại không có can đảm làm vợ, làm mẹ. Tôi sợ cảm giác bị gia đình anh khinh thường như lần đó, sợ bị anh phản bội, sợ phải nhớ lại cảm giác mất con.
Cái tôi cần bây giờ là nhẫn tâm hơn. Tôi mong được các bạn chia sẻ về cách vượt qua nỗi sợ và tìm lại sự tự tin trong tình yêu và cuộc sống. Làm thế nào để tôi có thể lấy lại sự độc lập và tự chủ trong cuộc sống của mình?